Nữ Nhi Hồng
***
Nàng ngồi trên mỏm lặng yên,
Tay cầm vò rượu gợi duyên thuở nào.
Một thân lặng lẽ ngắm sao,
Nghe dòng nước chảy nao nao cạn dần.
Sắc trời khẽ lướt mây vần,
Máu loang đỏ áo, ho lên đầy người...
***
Tác giả: Linh Mộc Yên Vũ aka Hựu Cơ
Thể loại: Truyện thơ lục bát.
Thể thơ: Lục bát xen Song thất lục bát (7-7-6-8)
Tựa:
Tình yêu của nàng cao hơn trời đất, thấu tận mây xanh. Nàng đã chờ người đó trong hơn nửa đời người. Nàng luôn nghĩ: Người ấy đã chết rồi...
Nhưng... một ngày kia... nàng thấy người đó đang cười với cháu gái của mình.
Phải chăng, chỉ thay đổi từ chờ đợi trong hi vọng mong manh, mà chuyển sang luyến tiếc hạnh phúc?
Nhưng sâu thẳm trong trái tim nàng, có thật sự hạnh phúc?
Nếu hạnh phúc tại sao nàng ôm đầy bi sầu mang hũ nữ nhi hồng vô tình ra bờ sông, uống sạch?
Có lẽ, bản thân nàng cũng đang hạnh phúc đấy thôi...
Nàng không khóc cũng không đi tìm gặp người đó. Chỉ yên lặng về nhà, lấy hũ nữ nhi hồng đã cất giữ hơn sáu mươi năm, ngồi ở bờ sông, nghe tiếng dòng nước chảy, từ từ uống.
Nữ nhi hồng cạn dần, cuối cùng chúng hóa thành vết máu loang lổ, tựa như những bông sen hồng nở rộ... ho dính lên đầy người.
Say nằm bờ sông, yên tĩnh qua mấy ngàn năm. Trăm ngàn năm.
***
Nàng ngồi trên mỏm lặng yên,
Tay cầm vò rượu gợi duyên thuở nào.
Một thân lặng lẽ ngắm sao,
Nghe dòng nước chảy nao nao cạn dần.
Sắc trời khẽ lướt mây vần,
Máu loang đỏ áo, ho lên đầy người...
***
Tác giả: Linh Mộc Yên Vũ aka Hựu Cơ
Thể loại: Truyện thơ lục bát.
Thể thơ: Lục bát xen Song thất lục bát (7-7-6-8)
Tựa:
Tình yêu của nàng cao hơn trời đất, thấu tận mây xanh. Nàng đã chờ người đó trong hơn nửa đời người. Nàng luôn nghĩ: Người ấy đã chết rồi...
Nhưng... một ngày kia... nàng thấy người đó đang cười với cháu gái của mình.
Phải chăng, chỉ thay đổi từ chờ đợi trong hi vọng mong manh, mà chuyển sang luyến tiếc hạnh phúc?
Nhưng sâu thẳm trong trái tim nàng, có thật sự hạnh phúc?
Nếu hạnh phúc tại sao nàng ôm đầy bi sầu mang hũ nữ nhi hồng vô tình ra bờ sông, uống sạch?
Có lẽ, bản thân nàng cũng đang hạnh phúc đấy thôi...
Nàng không khóc cũng không đi tìm gặp người đó. Chỉ yên lặng về nhà, lấy hũ nữ nhi hồng đã cất giữ hơn sáu mươi năm, ngồi ở bờ sông, nghe tiếng dòng nước chảy, từ từ uống.
Nữ nhi hồng cạn dần, cuối cùng chúng hóa thành vết máu loang lổ, tựa như những bông sen hồng nở rộ... ho dính lên đầy người.
Say nằm bờ sông, yên tĩnh qua mấy ngàn năm. Trăm ngàn năm.